Cùng đọc bài viết với Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy Chuyện An Dương Vương Và Mỵ Châu – Trọng Thủy.
Truyện An Dương Vương và Mỵ Châu – Trọng Thủy là lời giải thích về nguyên nhân mất nước Âu Lạc. Đồng thời, nhân dân ta muốn mang đến bài học lịch sử về tinh thần cảnh giác với kẻ thù và cách xử lý đúng đắn các mối quan hệ giữa tư và công, giữa gia đình và đất nước, giữa cá nhân và cộng đồng.
Bạn đang xem: Chuyện An Dương Vương Và Mỵ Châu – Trọng Thủy
VietJack sẽ cung cấp câu chuyện An Dương Vương và Mỵ Châu – Trọng Thủy, hi vọng sẽ giúp ích cho các em học sinh lớp 10 khi tìm hiểu về tác phẩm này.
ẩn
I. Giới thiệu về thể loại
I. Về công việc
1. Nguồn gốc
2. Tóm tắt
3. Trình bày
Chuyện An Dương Vương Và Mỵ Châu – Trọng Thủy
I. Giới thiệu về thể loại
– Truyện An Dương Vương Và Mỵ Châu – Trọng Thủy thuộc thể loại truyền thuyết.
– Truyền thuyết là loại truyện dân gian, kể về các sự kiện, nhân vật lịch sử hoặc có liên quan đến lịch sử. Bằng cách này, truyền thuyết thể hiện nhận thức, tình cảm của tác giả bình dân đối với các nhân vật, sự kiện lịch sử. Đặc điểm của truyền thuyết được thể hiện qua cách xây dựng nhân vật, cốt truyện, việc sử dụng yếu tố kì ảo và lời trần thuật.
I. Về công việc
1. Nguồn gốc
Văn bản trong sách giáo khoa được trích từ Sự tích Rùa Vàng trong Lĩnh Nam Chích Quái – tập truyện dân gian ra đời vào cuối thế kỉ XV.
2. Tóm tắt
Sau khi An Dương Vương xây thành Cổ Loa xong, được thần Kim Quy cho đặt móng để làm cổng vòm. Khi đó, Triệu Đà đang là chúa Nam Hải, nhiều lần đem quân sang cướp đất Âu Lạc, nhưng vì An Dương Vương có cây cung thần nên đành rút quân chờ thời cơ. Triệu Đà nhân cơ hội đó đem con trai là Trọng Thủy đến cầu hôn với Mỵ Châu – con gái của An Dương Vương. Sau một thời gian, khi đã lấy được lòng tin và tình yêu của vợ, Trọng Thủy hỏi về cây cung thần. Biết được bí mật, lấy cớ về thăm cha, Trọng Thủy đã đánh cắp cây cung thần đem về dâng cho Triệu Đà. Với cây cung thần trong tay, Triệu Đà lại tấn công Âu Lạc. An Dương Vương thấy quân địch thật lòng nhưng vẫn chủ quan cho rằng mình có cung thần. Cung thần không có tác dụng, thua trận, An Dương Vương lên ngựa cõng Mị Châu ra biển. Nhưng bạn đi đâu, kẻ thù sẽ theo bạn. Ông Kim Quy hình như nói giặc sát người. An Dương Vương liền rút gươm giết chết Mị Châu rồi nhảy xuống biển tự tử. Trọng Thủy nghe tin vì quá ân hận đã nhảy xuống giếng tự tử. Ngày nay, giếng đó được gọi là giếng Trọng Thủy. Tục truyền đến Mỹ Châu khi chết, máu chảy xuống biển, chỉ ăn hến mới có ngọc. Khi lấy ngọc ra nước giếng rửa thì thấy có ánh sáng lạ.
Xem thêm Tóm tắt An Dương Vương và Mỵ Châu – Trọng Thủy
3. Trình bày
Nó bao gồm 3 phần:
- Phần 1. Ngay từ đầu “không dám đánh thì cầu hòa”: An Dương Vương được trời giúp xây thành, làm cung.
- Phần 2. Gần “Cõng vua ra biển”: Bi kịch tan nhà tan.
- Phần 3. Phần tiếp theo: Truyền thuyết Mỵ Châu, Trọng Thủy.
Chuyện An Dương Vương Và Mỵ Châu – Trọng Thủy
Nghe đọc tác phẩm:
Vua An Dương Vương nước Âu Lạc họ Thục tên Phan […] Xây thành trên đất Việt Thường, xây đến đâu sập đến đó. Vua bèn lập nam lệnh, cầu đảo quần thần. Ngày mồng bảy tháng ba, bỗng có một ông già từ phương đông đến trước cổng thành kêu lên: “Bao giờ thành này mới xây?”. Vua mừng rỡ rước vào cung, làm lễ tiếp, hỏi rằng: “Trẫm đã nhiều lần xây lâu đài này, cũng nhiều lần bị hư hại, tốn nhiều công sức mà không được, vậy cớ gì?” Ông già đáp: “Sẽ có sứ thần từ Thanh Giang sang cùng vua xây thành mới thành công”. Nói lời tạm biệt và rời đi.
Hôm sau, vua ra cửa đông chờ đợi, chợt thấy rùa vàng từ phía đông nổi lên mặt nước, thông thạo tiếng người, tự xưng là sứ Thanh Giang, biết trời đất, âm dương. và dương. , ma và linh hồn. Nhà vua mừng rỡ nói: “Đó là điều mà lão gia đã báo trước”. Bèn dùng cỗ xe vàng đưa vào thành. […].
Thành xây trong nửa tháng thì xong. Thành rộng hơn ngàn trượng, xoắn như hình trôn ốc nên gọi là Loa Thành, còn gọi là Quỷ Long Thành, người đời Đường gọi là Côn Lôn Thành, hình như vì rất cao.
Rùa Vàng ở lại ba năm rồi ra đi. Nhà vua tạ ơn và nói: “Nhờ ơn Chúa mà thành được xây dựng. Nay nếu có giặc bên ngoài, chúng ta lấy gì mà đánh?”. Rùa Vàng đáp: “Quốc gia suy vong, xã tắc an ổn đều là do mệnh trời, con người có thể tu nhân tích đức, phú quý lâu dài, đại vương mong chúng ta đừng hối hận”. Sau đó, anh ta rút móng vuốt của mình và đưa cho nhà vua và nói: “Hãy dùng cái này như một cây cung, nhắm vào kẻ thù mà bắn, bạn sẽ không lo lắng về điều đó.” Cuối cùng, trở lại Biển Đông.
Vua sai Cao Lỗ làm cung, lấy vuốt rùa làm mái chèo. Được đặt tên là cung “Linh Quang Kim Quy Chúa”. Về sau, Triệu vương là Đà đem quân chinh phạt phương Nam, cùng vua đánh nhau. Vua lấy cung thần bắn, quân Đà thua nhiều, chạy về Trâu Sơn đắp thành, không dám đánh, bèn xin hòa. […].
Không lâu sau, Da cầu hôn. Vua vô tình gả con gái Mỵ Châu cho con trai Dạ là Trọng Thủy. Trọng Thủy dụ dỗ Mỵ Châu cho xem cây cung thần rồi bí mật làm một chốt khác thay móng Rùa Vàng, nói dối rằng nàng sẽ lên phương Bắc thăm cha. Lại nói: “Tình vợ chồng không thể quên, nghĩa cha mẹ không thể bỏ. Nay con trở về thăm cha, nếu đến lúc hai nước phân tranh, nam bắc phân tranh, con lại đi tìm cha, lấy gì làm dấu?” Đáp: “Con yêu, nếu gặp cảnh biệt ly sẽ đau lòng vô cùng, tôi có chiếc áo gấm thường mặc trên người, đi đâu tôi cũng xé lông rắc xuống ngã tư đường làm dấu hiệu, để chúng ta có thể cứu lẫn nhau- người khác.”
Trọng Thủy đem đũa thần đến nơi. Nhân đà mừng quá bèn sai quân đánh. Nhà vua tin tưởng giao cho chàng cây cung thần, vẫn điềm nhiên đánh cờ, cười nói: “Đại thần không sợ cung thần sao?”. Quân Dã đến gần, vua lấy cung, thấy chúa mất bèn bỏ trốn. Nhà vua đặt Mị Châu lên ngựa cùng nhau chạy về phương Nam.
Trọng Thủy cầm lông ngỗng đi theo. Vua chạy lên bờ, cuối cùng không còn thuyền để qua, bèn kêu lên: “Trời hại ta, sứ giả Thanh Giang đâu rồi, mau cứu ta với”. Rùa Vàng trồi lên mặt nước hét lớn: “Kẻ nào ngồi sau ngựa là giặc!”. Vua bèn rút gươm chém Mị Châu, Mị Châu thề rằng: “Ta là phận gái, nếu ngươi có lòng phản nghịch, mưu hại cha, nếu chết sẽ bị giáng xuống. bụi bặm. Nếu lòng trung bị lừa dối, thì cái chết sẽ biến thành ngọc trai để rửa mối hận”. sừng tê giác dài bảy tấc, Rùa Vàng phá nước vớt vua xuống biển.
Tục truyền, nơi ấy là đất Đà Sơn, xã Cao Xá, huyện Diễn Châu. Quân Dã lui về đó không thấy tăm hơi, chỉ còn lại xác Mị Châu. Trọng Thủy đem xác Mỵ Châu chôn ở Loa Thành, xác biến thành ngọc. Mị Châu chết, Trọng Thủy thương tiếc vô hạn, khi đi tắm tưởng đã nhìn thấy hình bóng Mị Châu nên đã nhúng đầu xuống giếng mà chết. Về sau người ta tìm thấy ngọc trai ở Biển Đông, lấy nước giếng này rửa sạch thì thấy trong hơn, vì người ta kiêng tên Mỹ Châu nên gọi ngọc lớn nhỏ là Minh Châu.
Chuyên mục: Tài liệu